ĐÂM LAO PHẢI GẢ THEO LAO
Phan_10
Quả nhiên, nữ nhân nọ buông tân nương ra, hai nha hoàn đứng bên cạnh lập tức bưng khay tới, đem dải khăn lụa đỏ thẫm một đầu đặt vào trong tay tân nương, đầu kia vào tay tân lang. Tân lang nắm tân nương dẫn vào đại sảnh.
Chú thích
(1) Tiên tung nan mịch tình như mộng
Bồng đoạn tùy phong diệp tùy phong
Đồng tâm thiên tái si tình phán
Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh
< 仙踪难觅情如梦
蓬断随风叶随风
同心千载痴情盼
守得云开见月明>
《 Trích từ tuyển tập của Mộng Tịch Dao 》
Dịch nghĩa:
Dấu tiên khó kiếm tình như mộng.
Cỏ đoạn theo gió, lá nương phong
Một lòng ngóng tình si vạn kiếp
Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh.
Đây tuy không phải là xuất xứ sớm nhất, nhưng hiện giờ đã không còn bất cứ biện pháp nào để kiểm chứng xuất xứ của câu tục ngữ này được nữa, cho nên bài thơ này chẳng qua chỉ để mượn tạm.
Ý tứ của câu tục ngữ là những kẻ có tài có thể kiên trì đợi đến một ngày mây rẽ thấy mặt trời, mây tan hiển trăng thanh, muốn nói con người phải kiên trì đến cùng.
[Trích chú thích số 1 trong “Phượng Vu Cửu Thiên”, Quyển 3, chương 11 (Thượng) nhà Đài Lạc]
Chương 19: Từ trên trời giáng xuống Nhạc lão gia cùng Nhạc phu nhân an vị trên ghế chính chủ, nét mặt vui mừng hân hoan, đám đông xung quanh ai cũng đều cảm thấy vui sướng.
Một người trung niên đứng ở một bên la lớn: “Giờ lành đã đến, bái thiên địa. Tân lang tân nương, nhất bái thiên địa.”
Hai người quay ra ngoài cửa, khom người xuống một cái.
“Nhị bái cao đường.”
~~~~~
“Phu thê giao bái!”
Đôi mắt Bảo Nhi trừng to hết cỡ, bởi đôi vợ chồng son nọ cụng phải đầu nhau.
“Đường Đường, tỷ nói xem ai đau hơn?” Bảo Nhi hỏi.
“Ngày mai hỏi một chút là được.” Nhạc Kiến Đường lôi nàng trốn đi chỗ khác, “Đi thôi, tiếp theo là đưa vào động phòng, chúng ta đi xem náo nhiệt.”
“Nhanh như vậy à?” Bảo Nhi thắc mắc.
Chờ tới lúc các nàng đến nơi thì đôi tân nhân vẫn chưa tới, ấy thế mà bên ngoài tân phòng đã bị bao vây bởi một cơ số người khá đông đảo. Nam thanh nữ tú đều có, hai người cũng không cần phải lén la lén lút nữa. Đợi tới khi tân nhân vào động phòng, tân nương được dìu đến ngồi xuống giường cưới, một tiểu nha hoàn dâng ngọc như ý cho Nhạc Kiến Thần, mở hỉ khăn trùm đầu ra.
“Tẩu tử của tỷ đẹp quá nha!” Bảo Nhi hơi kinh ngạc.
“Chứ còn, nếu không thì sao mà nhị ca có thể đồng ý chứ?” Nhạc Kiến Đường hừ mũi.
Kế tiếp là ăn táo, đậu phộng, long nhãn, tử tôn bột bột (1) các loại, Bảo Nhi xem tới mức vui vẻ nở hoa. Chỉ là lúc ăn bánh chẻo sống, Bảo Nhi rất không hài lòng hỏi một câu: “Sao lại không luộc lên mà cho chị ấy ăn vậy? Thật quá đáng.” Bị Nhạc Kiến Đường trừng mắt.
Người tham gia nháo động phòng cũng không phải điên cuồng lắm, chỉ quậy một hồi là giải tán, Nhạc Kiến Thần bị kéo ra ngoài uống rượu, chỉ còn đám nữ quyến ở lại cùng tân nương, thế nhưng không mấy chốc cũng chạy ra ngoài uống rượu mừng.
Trần phu nhân ngồi bên bàn chính chủ, Bảo Nhi cùng Nhạc Kiến Đường, Nhạc Kiến Nhu cùng các vị tiểu thư ngồi một bàn, Nhạc phu nhân cùng con dâu trưởng đang chiêu đãi khách nhân, Bảo Nhi chỉ cảm thấy mới mẻ vô cùng, cũng chẳng thiết ăn uống.
Tuy rằng nữ nhân ngồi trong nội viện, thế nhưng bên ngoài tiếng huyên náo của đám nam nhân đang liều mạng uống rượu vẫn truyền đến, các tiểu thư đang ngồi cũng lắng nghe, có đôi khi lại lộ ra nụ cười ngầm hiểu ý. Bảo Nhi cũng bắt chước lưu tâm nghe, kết quả lại không nghe thấy có cái gì buồn cười.
Tiệc tàn, đa số quý tiểu thư đều cáo từ hồi phủ, tiệc rượu ngoài đại sạnh vẫn còn đang tiếp tục, Bảo Nhi với Nhạc gia tỷ muội bị Nhạc phu nhân sai người đuổi về phòng. Thế nhưng Bảo Nhi vẫn đang rất hứng thú với kiểu tiệc rươu vô cùng náo nhiệt này, liền quấn quít lấy Nhạc gia tỷ muội cùng nhau len lén nhìn.
“Bảo Nhi, tên gia hoả nhà muội, nếu mà để cha ta túm thêm lần nữa, chúng ta nhất định phải chết.” Nhạc Kiến Nhu tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng chân vẫn theo tới, “Chúng ta chỉ có thể xem một chút thôi đấy.”
“Biết rồi, xem xem bọn họ đang la hét cái gì là được rồi, có gì mà mấy cô kia lại cười suốt.” Bảo Nhi hưng phấn.
Lén lút trà trộn đến bức tường ngăn giữa nội viện và ngoại viện, ba người vốn chỉ định ló đầu lên tường nhìn, cơ mà lại phát hiện quá nhiều người chen chúc với nhau, căn bản là không nhìn thấy được gì, cuối cùng ba người cùng chung chí hướng liếc mắt cái cây ngô đồng đại thụ mọc trong nội viện một phát, từng tên mò tới, động tác nhẹ nhàng trèo lên trên cây, cảnh tượng trong viện liền thu hết vào tầm mắt.
“Dường như rất nhiều người!” Bảo Nhi nghi hoặc hỏi.
“Ừ, các trưởng bối đều nghỉ ngơi rồi, còn lại những người này đều là bằng hữu và thân thích cùng lứa.” Nhạc Kiến Nhu giải thích.
“Chà, bằng hữu của Nhạc ca ca nhiều như vậy ư?” Bảo Nhi có chút kinh ngạc.
“Còn có bạn bè của đại ca nữa.” Nhạc Kiến Đường đáp, “Được rồi, xem đã rồi chứ! Thực sự là —— sao ta lại cùng muội làm cái chuyện nhàm chán như thế ~~~ “
Ánh mắt Bảo Nhi truy tìm bóng dáng Trần Mục Phong giữa đám người, hắn cầm chén rượu tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, người ngồi cùng bàn hắn thì đang kính rượu Nhạc Kiến Thần, “Nhạc huynh thực có phúc khí, phu nhân thực sự là như hoa như ngọc ~~~ nào, tiểu đệ kính huynh.” Sau đó hai người cạn ly. Người bên cạnh cũng ồn ào hùa theo, Nhạc Kiến Thần đã có chút lung lay không vững, nhưng vẫn cười uống. Lại có người từ bàn khác bưng rượu vô giúp vui ~~~
“Uống như thế ~~~ thực sự là khổ sai mà.” Bảo Nhi lắc đầu.
“Có biện pháp gì chứ? Hồi đại ca thành thân còn bị chuốc lợi hại hơn kìa, ít nhiều gì nhị ca tửu lượng cũng tốt, bằng không sớm bị chuốc cho hôn mê.” Nhạc Kiến Nhu nhìn Nhạc Kiến Thần đáng thương kia mà nói.
“Ê, Đường Đường, đừng túm chân ta.” Bảo Nhi bỗng nhiên nói.
“Không có, ta không có túm chân của muội!” Giọng nói của Nhạc Kiến Đường từ bên trái Bảo Nhi truyền đến, “Xa như vậy ta muốn túm cũng túm không được!”
“Vậy là cái gì?” Bảo Nhi quay đầu lại nhìn, thấy không rõ lắm, cúi người xuống xem, lấy tay bốc lên —— lành lạnh, mềm mềm ~~~ bỗng nhiên trong đầu nhớ tới chuyện hồi tháng bảy —— nhẹ buông tay ~~~~
~~~ AAAAAAAAAAAAAAAA ~~~~ thanh âm cao vút xé toạc bầu trời đêm.
Đám người trong bữa tiệc trong nháy mắt hóa đá, ngơ ngác hướng về phía đang phát ra thanh âm, nhìn tiên nữ đang từ trên trời giáng xuống ~~~ hoặc là yêu nữ ~~~
Một thân ảnh nhanh như sấm sét lướt qua đỉnh đầu mọi người vọt về phía vật thể lạ nọ, trước lúc vật thể kịp hôn môi đất mẹ đã tiếp được nàng, sau đó an toàn rơi xuống đất.
“Bảo Nhi?” Trần Mục Phong nhìn người đang liều mạng ôm chặt lấy cổ, mặt vùi thật sâu vào trước ngực mình.
“Rắn ~~~ có rắn ~~~ đại ca ~~” giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
“Được rồi, không có việc gì.” Trần Mục Phong an ủi Bảo Nhi.
“Thực sự? Không gạt ta?” Bảo Nhi vẫn không chịu ngẩng đầu.
“Ừ, Bảo Nhi đừng sợ.” Trần Mục Phong bất giác mềm giọng đi nhiều.
Khuôn mặt còn vương nét kinh hoảng của Bảo Nhi mới từ trong lòng Trần Mục Phong ngẩng lên, chớp chớp mắt, mấp máy môi, nói: “Để ta bắt được nó là tru di cửu tộc.”
“Được!” Trần Mục Phong nói.
Bảo Nhi lúc này mới cảm thấy xung quanh cực kì an tĩnh, quay đầu nhìn đám người vẫn bị vây trong trạng thái hoá đá, mỉm cười: “Xin lỗi đã quấy rối, cứ coi như ta chưa tới, các vị thỉnh tiếp tục đi.” Sau đó động tác cực nhanh từ trong lòng Trần Mục Phong nhảy ra —— phi qua tường —— biến mất ——
Hơn nửa ngày trôi qua, mọi người mới hồi phục tinh thần lại, đều nhìn về phía Trần Mục Phong với những biểu tình khác nhau. Trần Mục Phong thần sắc vẫn bình tĩnh như thường trở về chỗ ngồi.
“Mục Phong, muội muội nhà huynh đã hứa hôn cho ai chưa?” Tào Tự tiến đến bên cạnh Trần Mục Phong cười hỏi.
“Không có.” Trần Mục Phong đáp.
“Ta đây tới cửa cầu hôn, bá phụ bá mẫu hẳn là sẽ không phản đối chứ?” Gương mặt tuấn tú của Tào Tự khó có được lúc nghiêm túc mà hỏi thăm.
Trần Mục Phong nhìn: “Sẽ.”
“Vì sao? Ta không tốt chỗ nào?” Tào Tự vẻ mặt như bị đả kích.
“Lão Tào, Trần bá mẫu muốn tìm chồng đến ở rể cho Bảo Nhi.” Người nói chính là tân lang, vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ vai Tào Tự.
“Ở rể?” Tào Tự kinh ngạc lặp lại.
“Không sai, ở rể. Bảo Nhi sẽ không rời khỏi Hàng Châu.” Nhạc Kiến Thần vừa cười vừa nói, tuy rằng bước đi có chút lảo đảo, thế nhưng suy nghĩ vẫn rất tỉnh táo.
“Trời ơi!” Tào Tự nhìn Trần Mục Phong, “Thực sự?”
Trần Mục Phong gật đầu.
Lại náo loạn mất nửa ngày, một đám người mới giải tán. Nhạc Kiến Thần bị dìu về tân phòng.
Sáng sớm hôm sau Bảo Nhi còn mơ mơ màng màng liền bị nha hoàn gọi dậy, mơ mơ màng màng bị tròng quần áo vào người, sau đó mơ mơ màng màng bị Nhạc gia tỷ muội lôi kéo tới phòng khách.
“Làm gì vậy?” Bảo Nhi hỏi.
“Kính trà, đi xem đi. Chốc nữa nhị tẩu sẽ đưa chúng ta lễ vật đó.” Nhạc Kiến Nhu vừa cười vừa nói, Bảo Nhi lúc này mới có chút tinh thần.
Tới phòng khách, đã thấy đôi tân nhân đều đến rồi. Nhạc lão gia cùng Nhạc phu nhân còn chưa tới. Đợi một hồi, hai vị mới thong thả đến, cười ha hả ngồi vào ghế chủ vị. Nhạc Kiến Thần và tân nương cùng nhau đi tới trước mặt cha mẹ, Nhạc Kiến Thần hành lễ, tân nương quỳ trên mặt đất, dâu trưởng Nhạc gia bưng trà cho nàng, nàng dâng cho Nhạc lão gia cùng Nhạc phu nhân mỗi người một tách, cung kính kêu “cha, nương” khiến Nhạc gia phu phụ cười không khép miệng.
“Được rồi được rồi, trà cũng kính xong rồi, nhị tẩu, lễ vật của bọn em đâu?” Nhạc Kiến Nhu kéo Nhạc Kiến Đường cùng Bảo Nhi chạy đến trước mặt tân nương, một tiếng “nhị tẩu” khiến tân nương đỏ mặt thẹn thùng. Nha hoàn tùy thân của nàng lập tức bưng khay tới, trên khay đặt ba túi gấm, ba chiếc khăn thêu, tặng đều cho các nàng.
“Cảm ơn nhị tẩu.” Ba người cầm lễ vật ngọt ngào cám ơn. Gương mặt vốn đã đỏ của tân nương càng thêm ửng hồng.
“Các con đó, gây sự có đúng hay không?” Nhạc phu nhân yêu thương nhìn ba cô cười mắng.
Một tiểu nha hoàn tiến đến nói: “Hồi bẩm lão gia phu nhân, Trương đại nhân đến rồi.”
Nhạc lão gia cùng phu nhân lập tức bước nhanh ra nghênh đón. Nhạc gia huynh đệ cùng hai cô con dâu cũng nhanh chóng đi ra.
“Trương đại nhân là ai ạ?” Bảo Nhi hỏi.
“Chính là Giang Tô tuần phủ đương nhiệm Trương đại nhân, Trương Thanh Thiên, có điều hiện giờ ông được điều ra kinh, đến phía nam thị sát dân tình. Là cữu gia gia (*) của đại tẩu.” Nhạc Kiến Đường đáp.
(*cữu gia gia: ông trẻ, anh hoặc em của bà ngoại)
Bảo Nhi cau lại mi tâm, có cảm giác cái tên này rất quen thuộc, sau lại cũng theo ra cửa nghênh tiếp.
Tại cửa đợi một hồi mới thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới, bên cạnh có hai gã thị vệ tháp tùng. Chờ chiếc xe ngựa vững vàng dừng lại, Trương đại nhân thong dong xuống xe, mọi người bước lên phía trước hàn huyên.
Theo đoàn người một lần nữa trở về phòng khách, mời Trương đại nhân lên ghế trên, Bảo Nhi lúc này mới có cơ hội tỉ mỉ quan sát vị đại nhân này. Ông áng chừng sáu mươi tuổi, vậy mà trông dáng vẻ vẫn quắc thước dồi dào sinh lực.
Tân nhân tiến lên hành lễ, Trương đại nhân tự mình đỡ bọn họ đứng dậy, mọi người cùng nhau hàn huyên một hồi, Trương đại nhân cười hỏi: “Kiến Thần cũng thành hôn, kế tiếp có phải là Đường nha đầu hay không? Tiểu tử Cố gia không tới à?”
“Trương gia gia, người nói cái gì vậy?” Nhạc Kiến Đường bĩu môi phủ nhận. Trương đại nhân nhìn về phía các nàng, nheo mắt lại, “Lão Lâu, mắt ta tèm nhèm rồi, sao mà nhà các ngươi lại có ba cô con gái thế?”
“Bá phụ, đó là cô bé nhà Trần gia ở Hàng Châu.” Nhạc lão gia vừa cười vừa đáp.
“Ngươi tưởng ta già lú lẫn hay sao? Trần gia Hàng Châu trước giờ chỉ có ba thằng con trai, làm gì có bé gái?” Trương đại nhân phản bác.
“Bá phụ, là cháu gái Bảo Nhi của Nhan Hoà muội muội.” Nhạc phu nhân cười giải thích.
“À, thì ra là thế. Nếu như vậy cũng phải gọi một tiếng gia gia chứ, nha đầu, lại đây.” Trương đại nhân gọi, Bảo Nhi liền thong thả đi tới trước mặt ông, cúi đầuhi lễ thật sâu: “Chào Trương gia gia.”
Trương đại nhân cười hỏi: “Cháu gọi là Bảo Nhi?”
“Đúng vậy, Trương gia gia.” Bảo Nhi cười trả lời.
Trương đại nhân gật đầu, “Khá lắm, nha đầu thông minh.” Tiếp tục ngồi, lại nói sang chuyện khác.
Nghe nói Trương đại nhân tới, Trần phu nhân cũng mang cho ông nhiều lễ vật. Trần Mục Phong bởi vì bận việc Trần gia mới mở hiệu buôn mới nên ra ngoài chưa về, cho nên tới hành lễ sau.
Giữa lúc mọi người náo nhiệt nói chuyện phiếm, quản gia thần sắc vội vội vàng vàng chạy vào.
“Quản gia, có chuyện gì vậy?” Nhạc lão gia hỏi, mấy chuyện thưa bẩm kiểu này quản gia rất ít khi tự mình tới, trừ phi là có đại nhân vật tới chơi.
“Hồi bẩm lão gia, bên ngoài có một vị Tề công tử tới đưa hạ lễ.” Quản gia nói.
Chú thích
(1) “Tử tôn bột bột” [子孙饽饽]: là một loại bánh chẻo (sủi cảo) đặc chế ăn trong ngày cưới theo tập tục của người Hán. Bánh lấy hạt dẻ, đậu phộng, táo đỏ… làm nhân, nấu đến nửa sống nửa chín. Lúc tân nương ăn sẽ có người hỏi: “Sinh bất sinh?” [Sống hay không sống?], tân nương trả lời: “Sinh, sinh!” [Sống, sống!], đáp lại là “Tảo sinh tử” [Sớm sinh quý tử]. Tập tục này đã dần dần mai một.
Chương 20: Quả hồng gây rối “Tề công tử?” Nhạc lão gia nhíu mày, nhìn về phía Nhạc Kiến Thần, Nhạc Kiến Thần cũng nghi hoặc bối rối không kém,ông nhìn về phía quản gia: “Ông đã hỏi tục danh của vị Tề công tử này chưa?”
“Bẩm lão gia, là Tề Mặc Trì công tử.” Quản gia trả lời.
Nhạc gia phụ tử nhìn nhau một chút, sau đó Nhạc lão gia lên tiếng: “Mời vào.” Quản gia liền cung kính lui ra.
Nhạc phu nhân mang theo nữ quyến lui vào nhà trong.
Chỉ chốc lát sau, một vị công tử trẻ tuổi đi theo quản gia vào, trong tay tùy tùng theo sau lưng hắn cầm một chiếc hộp sơn son. Vị công tử nọ cười cười, nói: “Tề Mặc Trì tới đây dâng hạ lễ muộn.”
“Lão hủ tạ ơn, có điều Tề công tử, lão hủ dường như không nhận ra các hạ.” Nhạc lão gia đứng dậy đáp lời.
“Không sai, ta cùng với quý phủ quả thực không quen biết.” Tề Mặc Trì vừa cười vừa nói.
“Đã như vậy, vì sao Tề công tử lại tống hạ lễ?” Nhạc lão gia hỏi. Nhạc gia huynh đệ vẻ mặt càng thêm nghi hoặc.
“Tại hạ có ý đồ khác.” Tề Mặc Trì rất hào phóng trả lời.
Mọi người đều cau mày, người có can đảm thừa nhận bản thân có ý đồ khác như thế quả thực là hiếm thấy.
“Chẳng hay công tử có ý gì?” Giọng nói của Nhạc lão gia nghiêm túc lãnh liệt lên rất nhiều.
“Tại hạ tới là để cầu hôn.” Tề Mặc Trì trả lời.
“Cầu hôn?” Đôi mày Nhạc lão gia nhăn lại rối rắm, đây là nhân vật nào? Xem ra cũng là một thanh niên khí thế cao quý, bỗng nhiên chạy đến nhà mình cầu thân?
“Đúng vậy.” Tề Mặc Trì gật đầu. “Tuy có mạo muội, nhưng tại hạ là thực tâm thực lòng.”
“Chẳng hay công tử nhìn trúng vị nữ tử nào trong phủ nhà ta?” Nhạc lão gia hỏi, trong lòng lại ngờ vực không biết hai cô con gái nhà mình có phải lại chạy ra ngoài gây sự hay không.
“Bảo Nhi.” Tề Mặc Trì đáp.
“Tề công tử cho rằng Nhạc gia là chỗ nào? Công tử cho rằng khách nhân của Nhạc gia có thể trêu đùa sao?” Giọng nói Nhạc lão gia nhuốm đầy tức giận.
Trương Bá Hành ngồi trên ghế chính chủ vẫn trầm tĩnh quan sát chưa hề lên tiếng. Nhạc gia huynh đệ, Cố Lương Chu vẻ mặt đều nghiêm túc.
“Nhạc lão gia sợ là có điều hiểu lầm. Nhạc gia tại Giang Ninh mấy đời thương nhân dựng nghiệp lớn, là vọng tộc tại Kim Lăng, tại hạ đương nhiên biết tiếng. Chỉ có điều, tại hạ đã nói qua, ta cũng không có ý trêu đùa chi cả, ta muốn cưới Bảo Nhi là thực tâm.” Tề Mặc Trì dừng một chút, “Tuy rằng không thể cho nàng thân phận đích phúc tấn, nhưng Bảo Nhi sẽ là đệ nhất trắc phúc tấn của Tề Mặc Trì Đa Nhĩ Tể ta.”
~~~ bang ~~~~
Cửa phòng trong bị đá văng, một tiểu nha đầu vẻ mặt lửa giận bừng bừng xuất hiện tại cửa, bước nhanh tới phía trước mặt Tề Mặc Trì, “Đại thúc, không phải đã nói cho ngươi biết đầu có bệnh phải tìm đại phu xem bệnh sao? Xem ra bệnh của ngươi nguy kịch lắm rồi.”
Tề Mặc Trì mỉm cười nhìn khuôn mặt tức giận của Bảo Nhi, “Bảo Nhi ăn mặc như vầy cũng không được đẹp lắm đâu.”
“Liên quan ngươi cái rắm, ta cũng không phải mặc cho ngươi xem.” Bảo Nhi lập tức phản pháo.
“Sau này đương nhiên là cho ta xem.” Tề Mặc Trì tiếp lời.
“Đại thúc, cho dù khắp thiên hạ chỉ sót lại một tên nam nhân là ngươi ta cũng không gả, nghe rõ rồi chứ?” Bảo Nhi thở phì phì hét lên.
Mấy người nữ nhân cũng từ nhà trong đi ra, Trần phu nhân bước nhanh đi tới bên cạnh Bảo Nhi, nhìn Tề Mặc Trì nói: “Tề công tử, ta là cô của Bảo Nhi, ta không đồng ý chuyện cầu thân của ngươi.” Cự tuyệt rất trực tiếp.
“Vì sao? Trần phu nhân cho rằng dòng dõi Khoa Nhĩ Tẩm quận vương là trèo cao, không xứng với Trần gia Hàng Châu sao?” Tề Mặc Trì hỏi, mắt lại liếc nhìn Bảo Nhi.
“Quả hồng (*)? Ha ha ~~~” Bảo Nhi cười gượng hai tiếng: “Quả hồng thì hay lắm à? Cho dù ngươi có là dưa leo cũng vô dụng.”
(*Trưởng tử của quận vương chư hầu là “thế tử” [世子], đồng âm với “thị tử” [柿子] tức là quả hồng:)))))), đều đọc là “shì•zi”)
“Bảo Nhi nói chuyện luôn thú vị như thế.” Giọng nói Tề Mặc Trì mang theo sủng ái yêu chiều.
“Cho dù ngài là thế tử, nhưng mà Bảo Nhi đã hứa gả cho người khác, ngài cũng không thể ~~~~” Trần phu nhân cũng không nói gì thêm nữa.
“Hứa gả cho người khác? Trần phu nhân đây là nói qua loa cho có lệ ư?” Ánh mắt Tề Mặc Trì nheo lại.
“Đương nhiên là không phải!” Trần phu nhân nói, “Trần gia chúng ta trên dưới từ lâu đã coi Bảo Nhi như con dâu, chỉ là Bảo Nhi tuổi còn nhỏ, chờ Bảo Nhi lớn lên một chút tự nhiên sẽ gả vào Trần gia.”
“Trần phu nhân đang dụ trẻ con đó sao?” Giọng nói Tề Mặc Trì trở nên lạnh lùng.
“Thế tử, lão phu nói ngài có thể tin hay không?” Trương Bá Hành vẫn chưa lên tiếng đã đi tới, “Lão phu Trương Bá Hành tham kiến thế tử.”
“Trương Bá Hành?” Tề Mặc Trì nhìn lão: “Nam Thư Phòng Hành Tẩu (1) – Trương nhân? Vì sao ngài lại ở đây?”
“Lão phu cùng Nhạc lão gia là quan hệ thông gia, cũng là bạn vong niên, nhân dịp đại hôn Kiến Thần, Hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn lão phu đến dự lễ.” Trương Bá Hành không nhanh không chậm đáp lời.
“Vậy sao? Trương đại nhân vừa muốn nói gì?” Tề Mặc Trì hỏi.
“Thế tử, Bảo Nhi xác thực là đã hứa gả cho trưởng tử Trần gia, chính lão phu làm mai mối, lần này lão phu đến đây cũng là để thu thiệp mời của Trần gia tới uống rượu mừng.” Trương Bá Hành vừa cười vừa nói.
“Thì ra là thế. Có điều, Trương đại nhân, ta làm sao tin tưởng lời ngài nói đây?” Tề Mặc Trì không nhanh không chậm mà hỏi.
“Thế tử nếu có thời gian bằng lòng đại giá quang lâm, ta nghĩ Trần gia nhất định sẽ hoan nghênh ngài tới Hàng Châu uống rượu mừng.” Trương Bá Hành đáp.
“Được!” Tề Mặc Trì nhận lời, sau đó nhìn về phía Bảo Nhi: “Bảo Nhi, người em phải gả đích thực là trưởng tử Trần gia sao?”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Bảo Nhi, chỉ thấy Bảo Nhi cười cười, nói: “Đại thúc, đây là chuyện của ta, có liên quan gì tới ngài chứ?”
“Đương nhiên là có. Nếu đây chỉ là mượn cớ, ta sẽ thỉnh hoàng thượng hạ chỉ đem Bảo Nhi gả cho ta.” Tề Mặc Trì nghiêm túc trả lời.
“Ngươi chờ đó.” Bảo Nhi đảo mắt một vòng, sau đó xoay người chạy nhanh vào nhà trong.
Mọi người đều ngơ ngẩn cả người.
Chỉ chốc lát sau, Bảo Nhi thở hồng hộc trở về, cầm trong tay một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Cẩn thận mở ra, chìa tới trước mặt Tề Mặc Trì, “Biết cái này hông? Cái này là tượng đất Huệ Sơn, mấy bữa trước ta với đại ca đi dạo ở miếu Phu Tử đã mời người ta nặn đó. Thấy rõ chưa, đây là tân lang và tân nương!” Bảo Nhi đắc ý giải thích.
Tề Mặc Trì cầm lấy chiếc hộp, tỉ mỉ quan sát nửa ngày, sau đó lại nhìn Bảo Nhi.
“Xem ra là thật nhỉ?” Tề Mặc Trì nhìn Bảo Nhi nói, cũng không buông chiếc hộp ra.
Bảo Nhi gật đầu, “Đương nhiên là thật, ngươi cho là người nào cũng rảnh rỗi mà đi nặn mấy thứ này sao? Đại thúc, ta nói cho ngươi biết, ta sở dĩ tới Giang Ninh cũng không phải để ngắm phong cảnh cho vui thôi đâu, là ta sợ đại ca trêu hoa ghẹo nguyệt cho nên mới theo tới. Ngươi cũng thấy đấy, hai vị tiểu thư nhà Nhạc bá bá như hoa như ngọc, lại quen biết đại ca của ta từ nhỏ đến giờ, ta đương nhiên phải đề phòng.”
“Ngay cả như vậy, nếu không tận mắt nhìn thấy Bảo Nhi xuất giá, ta sẽ không hết hy vọng.” Tề Mặc Trì buông hộp đứng dậy, “Như vậy đi, lúc nào thì ta có thể nhận được thiệp mời của Trần gia?”
“Đại thúc, ta với ngươi không quen không biết, đương nhiên sẽ không phát thiệp mời cho ngươi rồi, không bằng đến lúc đó ngươi ở ngoài cửa nhìn vào cũng được.” Bảo Nhi giả lả cười nói, một bên cẩn thận đóng hộp lại ôm vào trong ngực.
“Được! Bảo Nhi thành thân, ta nhất định sẽ tống một phần đại lễ.” Tề Mặc Trì sắc mặt rất ư là âm trầm.
“Không cần tốn kém, nhà chúng ta cho dù nghèo mạt đến mức chỉ còn có mỗi tiền cũng sẽ không nhận đại lễ của ngài.” Bảo Nhi đáp.
Tề Mặc Trì nhìn chằm chằm Bảo Nhi nửa ngày, Bảo Nhi tỏ ra không chút yếu kém trừng mắt trở lại, hơi nhếch khóe miệng.
“Có khi ta đổi ý cũng không chừng.” Tề Mặc Trì nói, sau đó bước nhanh ra ngoài sảnh.Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian